Tuổi Không Trẻ: Vì Sao Tôi Vẫn Chẳng Thể Yêu Ai?
Dù tuổi tác đã không còn trẻ, một người phụ nữ vẫn cảm thấy trái tim mình như bị khóa chặt, không thể mở lòng yêu ai. Cô nhận ra bản thân đòi hỏi sự chân thành từ người khác nhưng lại không dám thể hiện con người thật của mình. [1]
Ám Ảnh Tuổi Thơ Từ Sự Phản Bội
Từ nhỏ, bố cô luôn là hình mẫu lý tưởng: một người đàn ông sống vì gia đình, một lòng với vợ dù nhà toàn con gái. Cô từng rất tự hào về bố như một trụ cột vững chắc. [1]
Tuy nhiên, những ký ức tuổi thơ không hoàn toàn êm đềm. Cô vẫn nhớ những lần bố mẹ cãi nhau, thậm chí có lần bố tức giận hất cả mâm cơm, khiến cô cảm thấy sợ hãi. [1]
Bước ngoặt lớn xảy ra vào năm thứ hai đại học, khi cô phát hiện một sự thật đau lòng: bố đã phản bội mẹ từ khi cô còn rất nhỏ, và người phụ nữ đó lại là người quen thân thuộc của gia đình. Sự thật này đã khiến thế giới của cô sụp đổ. [1]
Từ khoảnh khắc đó, cô không thể chạm vào bố như trước, không còn cho bố bám vào lưng khi chở ông đi đâu. Dù mẹ là người bị phản bội, cô vẫn không thể tha thứ cho bố. [1]
Nỗi Ân Hận Và Sự Khép Kín Trong Tình Yêu
Thời sinh viên, một người bạn cùng quê luôn quan tâm, đưa đón cô khi ốm. Cô chưa bao giờ công khai yêu người bạn đó nhưng cũng không từ chối, thậm chí còn ngầm thừa nhận với bạn cùng lớp rằng mình “có người yêu”. [1]
Tuy nhiên, gần ra trường, cô lại nảy sinh tình cảm với một bạn nam khác trong lớp, dù người này không hề có tình cảm với cô. Cô đã lạnh lùng từ chối người bạn cùng quê khi anh quan tâm cô. [1]
Đến một ngày, người bạn đó qua đời vì tai nạn giao thông, được cho là khi đang đưa bạn gái khác về nhà. Sự việc này khiến cô vô cùng giận dữ, bàng hoàng, và mang theo nỗi dằn vặt, ân hận suốt nhiều năm, đặc biệt vì chỉ ba ngày trước đó cô còn cãi nhau với anh qua điện thoại. [1]
Sau biến cố đó, cô không yêu ai và cũng không có ai yêu cô. [1]
Mắc Kẹt Giữa Áp Lực Và Nỗi Sợ Hãi
Cô từng được người thân giới thiệu vài người, có những người cô khá thích và họ cũng thích cô. Tuy nhiên, cô cảm thấy mình không thể bước vào mối quan hệ yêu đương hay tiến tới hôn nhân. [1]
Cô luôn tự hỏi tại sao con người cứ phải kết hôn để rồi về nhà lại cãi vã, mâu thuẫn, giằng co. Cô thừa nhận mình luôn nghĩ người khác chưa đủ điều mình cần, trong khi bản thân cũng không hề hoàn hảo. [1]
Cô không trách người khác, mà nhận thấy bản thân chưa cởi trói được cho chính linh hồn mình. Hiện tại, cô vẫn cảm thấy ngơ ngác như một đứa trẻ đi lạc khi phải đưa ra những quyết định quan trọng trong đời. [1]