CEO Dh Foods: Từ biệt thự 17.000m² ở châu Âu tới khởi nghiệp tuổi 50 tay trắng

CEO Dh Foods: Từ biệt thự 17.000m² ở châu Âu tới khởi nghiệp tuổi 50 tay trắng

Xuất hiện tại Shark Tank Việt Nam mùa 4, ông Nguyễn Trung Dũng, CEO của Dh Foods, đã gây ấn tượng mạnh khi từ chối đề nghị 12 tỷ đồng cho 15% cổ phần từ các “cá mập”. Điều khiến hành trình của ông trở nên đặc biệt truyền cảm hứng là quyết định khởi nghiệp ở tuổi 50, độ tuổi nhiều người đã nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi. Sau hơn ba thập kỷ lập nghiệp ở Ba Lan với đủ cả thành công và thất bại, ông trở về Việt Nam gần như tay trắng, chỉ mang theo khát vọng với sản phẩm quê hương.

Hành trình du học và những phi vụ kinh doanh đầu đời

Năm 1981, ở tuổi 19, ông Nguyễn Trung Dũng là một trong số ít học sinh tiêu biểu nhận học bổng toàn phần du học Ba Lan ngành IT. Hành trang của ông khi đó chỉ có một chiếc vali gỗ cũ và vài bộ quần áo được cấp. Cuộc sống thiếu thốn nơi xứ người với học bổng không đủ trang trải đã buộc ông phải xoay sở.

“Tôi bắt đầu mang hàng hóa từ Ba Lan sang Đức bán. Khi đó, khoảng cách giá cả giữa hai nước rất lớn, có món lời gấp 4, 5 lần,” ông Dũng kể lại. Đó không phải là “máu kinh doanh” mà là nhu cầu sinh tồn.

Năm 1982, ông may mắn được một đàn anh cho vay 700 USD – một số tiền khổng lồ thời bấy giờ – để đi buôn áo phông. Tuy nhiên, phi vụ gặp trục trặc và ông phải gánh toàn bộ khoản nợ. Phải mất một năm “cày cuốc” đi lại giữa hai nước, ông mới trả hết nợ, một trải nghiệm khiến ông kiệt sức về tinh thần.

Trong một lần về thăm nhà, câu nói của bố: “Bố cho con đi học, không phải để đi buôn” đã khiến ông chùng lòng và quyết định tạm gác lại việc kiếm tiền.

Những lần khởi nghiệp, nợ nần và chạm đỉnh vinh quang

Sau khi tốt nghiệp Thạc sĩ năm 1989, ông cùng 4 người bạn khởi nghiệp kinh doanh đồ thủ công mỹ nghệ và phất lên nhanh chóng. Tuy nhiên, mâu thuẫn nội bộ đã khiến nhóm tan rã.

Đầu năm 1992, ông cùng hai người bạn khác tiên phong đưa mì ăn liền Việt Nam sang Ba Lan. Công việc kinh doanh phát đạt nhưng một lần nữa, mâu thuẫn cá nhân lại khiến họ tan rã vào cuối năm. Lần này, ông ôm khoản nợ kếch xù khoảng 20.000 USD. Bị dồn vào chân tường, ông phải vay nóng với lãi suất 10%/tháng để trả nợ và duy trì việc kinh doanh. Sau hơn một năm, ông trả hết nợ lãi cao và tiếp tục vay với lãi suất thấp hơn. Vài năm sau, ông trả hết toàn bộ nợ nần.

Đến năm 1995-1996, công ty của ông phát triển mạnh mẽ với khoảng 100 nhân viên và vài chục chiếc ô tô. Ông đã có thể mua nhà, mua xe và chi tiêu thoải mái. Tuy nhiên, ở tuổi 35, dù có trong tay mọi thứ, ông lại không cảm thấy hạnh phúc.

“Tôi có thể mua bất cứ thứ gì bản thân yêu thích nhưng chẳng thấy hạnh phúc, sung sướng gì vì tâm trí mệt mỏi trong guồng quay công việc,” ông chia sẻ.

Tham vọng lớn hơn, ông vay ngân hàng để xây một nhà máy trị giá 2 triệu USD. Lợi nhuận tăng nhưng áp lực trả nợ khiến ông không còn thấy niềm vui. Cuối cùng, trong một thương vụ chớp nhoáng kéo dài nửa tiếng, ông quyết định bán công ty với giá 6,5 triệu USD.

Cuộc sống xa hoa và cú sốc tài chính

Cầm trong tay số tiền khổng lồ, ông Dũng bắt đầu một cuộc sống hưởng thụ. Ông mua một biệt thự ngoại ô rộng 17.000m², nhà hơn 400m² với bể bơi, sân tennis, rừng thông và 4 người phục vụ 24/24. Ông còn mua thêm một nhà nghỉ trên núi rộng vài chục ha và sở hữu 3 chiếc ô tô.

Thế nhưng, cuộc sống vương giả chỉ khiến ông vui vẻ được nửa năm rồi nhanh chóng thấy chán nản và hụt hẫng. Ông lại quyết định khởi nghiệp lần nữa, nhưng đúng lúc này, cuộc khủng hoảng kinh tế năm 2008 ập đến.

“Từ tình trạng tiêu xài thả phanh, tôi rơi vào bước đường cùng, không có thu nhập, trong khi tài sản rất nhiều,” ông nhớ lại. Tiền “chết” trong bất động sản không rút ra được. Hai năm khủng hoảng khiến ông lần đầu tiên cảm thấy mình “bất tài”, một cảm giác đến từ sự chủ quan khi không có quỹ dự phòng tiền mặt.

Trở về tay trắng và triết lý ‘đủ là hạnh phúc’

Sau tất cả, ông Dũng trở về Việt Nam ở tuổi 50 với hai bàn tay trắng. Ông từ chối một công việc lương 200 triệu/tháng để khởi nghiệp Dh Foods với mức lương chỉ khoảng 20 triệu/tháng. Ông chọn tự do và tin vào giá trị mình sẽ tạo ra.

Nhìn lại cuộc đời, ông đúc kết triết lý về tiền bạc:

  • Tiền bạc: “Tôi ham giàu nhưng chưa đủ độ mê tiền. Nhiều tiền quá cũng khổ, nhưng không có tiền càng bất hạnh, tôi nghĩ ‘đủ’ là hạnh phúc.”
  • Vay nợ: Ông không còn coi vay nợ là đòn bẩy. Hiện tại, Dh Foods không vay đồng nào, đi từng bước chậm mà chắc để không làm nô lệ cho chủ nợ.
  • Đầu tư: Ông không đầu tư vào những gì mình không giỏi như bất động sản hay chứng khoán. Với ông, “dòng tiền là khái niệm cực kỳ quan trọng”.
  • Di sản: Thứ ông muốn để lại cho con cháu là tư duy, giá trị sống và tinh thần tự lập, chứ không phải tài sản vật chất.

Khi được hỏi về lời khuyên tài chính cho người trẻ, ông nhấn mạnh ba từ: “Tiết kiệm, tiết kiệm và tiết kiệm.” Đó là nền tảng để phòng khi bất trắc, để có vốn đầu tư và để rèn luyện kỷ luật sống.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *